Trong giai đoạn thập niên 80 của thế kỉ trước, hệ thống giảm xóc chủ động được xem là kim chỉ nam của việc phát triển những chiếc xe đua F1. Bởi lẽ nếu được thiết lập hợp lý, nó sẽ đem tới những cải thiện rất lớn đối với tốc độ vào cua và khả năng vận hành nói chung.
Tuy nhiên, để đạt được điểm tối ưu là điều không dễ dàng gì. Phải tới thập niên 90, một số đội đua mới chập chững làm chủ được công nghệ này. Những chiếc xe được trang bị hệ thống giảm xóc chủ động đã thống trị đường đua trong những năm 1992 và 1993, trước khi bị ban tổ chức F1 (FIA) cấm cửa vì vấn đề chi phí và an toàn.
Trong suốt 2 thập kỷ sau đó, khi những quy định kĩ thuật của F1 bị siết chặt, các đội đua đã tìm cách tùy chỉnh hệ thống treo của xe như một hướng cải thiện hiệu năng vận hành. Tới năm 2014, hầu hết các xe đua đều sử dụng hệ thống giảm xóc kết nối trước sau FRICS (Front-rear Inter-Connected Suspension), nhưng tiếp tục bị cấm tiệt ngay khi mùa đua còn chưa kết thúc. Kể từ sau đó, hàng loạt các mánh khóe khác nhằm tối ưu hóa giảm xóc xe cũng bị loại bỏ. Đầu năm 2017, một số đội lại tìm ra cách hạ thấp giảm xóc khi xe vào cua, nhưng chỉ một thời gian ngắn cũng chung số phận.
Việc FIA liên tục kiểm soát gắt gao các phương án tối ưu giảm xóc đã buộc những đội đua có tiếng như Mercedes-Benz phải tìm cách đấu tranh một cách trực diện thay vì tìm cách lách luật như bấy lâu nay. Bên cạnh nỗ lực thuyết phục FIA, đội đua nước Đức cũng tìm kiếm sự ủng hộ từ các đối thủ khác để đưa hệ thống giảm xóc chủ động trở lại đường đua. Nỗ lực này tới nay vẫn vấp phải sự phản đối của Ferrari.
Nguyễn Thúc Hoàng Linh