Tôi đã đặt bút với dự định sẽ kể thật nhiều, thật nhiều về chuyến đi, về những câu chuyện thú vị dọc đường, về sự gian nan và vất vả của con đường, của những nỗ lực không mệt mỏi để xây dựng những lớp học khang trang, của những hiểm nguy và hạnh phúc...
Những điều đó chắc chắn cần phải kể lại, không phải để khoe khoang thành tích mà đơn giản chỉ là để ghi nhớ về những điều tuyệt vời mà không phải lúc nào ta cũng có thể lặp lại trong đời. Nhưng tôi chợt nhận ra rằng, tôi sẽ không bao giờ có thể kể hết câu chuyện của hàng trăm con người trong hành trình này.
Vậy hãy để mỗi người tự kể câu chuyện của mình, bằng góc nhìn và cảm xúc của mình một cách sinh động và chân thật nhất. Còn tôi, lúc này tôi chỉ muốn ghi lại những cảm xúc cá nhân về một hành trình đã trải dài tới 9 năm của một cộng đồng, của những người đi gieo hạt mầm của niềm tin...
Những cái tên Pa Ủ, Ka Lăng, Dìn Phàn Sán, Nậm Ban, Nam Cao, Huổi Mí, Thu Tà, Ngọc Long... dường như rất xa lạ với những người dưới xuôi bởi nó quá xa xôi, quá hẻo lánh và quá khác biệt với sự phồn hoa đô thị. Nhưng với nhiều thành viên OTOFUN, đó là những cái tên chứa đầy tình yêu thương, đó là những dấu chân đã đi qua trên hành trình thiện nguyện của cả một cộng đồng.
OTOFUN là một cộng đồng mạng chuyên biệt về ô tô xe máy với hơn 1 triệu thành viên ở mọi miền tổ quốc. Cái "duyên" mà OTOFUN đến với các hoạt động thiện nguyện cũng rất tự nhiên như sở thích "xê dịch" của những thành viên đam mê xe hơi, đam mê cảm giác cầm lái trên mọi nẻo đường.
Những con đường Tây Bắc vốn luôn hoang sơ và hùng vĩ, nhiều nơi còn chưa kịp in dấu bánh xe. Nhưng đi kèm với vẻ đẹp hoang sơ của miền sơn cước là sự nghèo khó của đồng bào dân tộc, là sự gian nan, khó khăn trong hành trình đi tìm con chữ của trẻ em vùng cao. Nhìn vào những ánh mắt thơ ngây của các em bên lớp học bằng gỗ đã cũ nát, nhìn đôi chân trần của các em co ro bên đống lửa nhỏ góc lớp giữa mùa đông lạnh giá để ngồi nghe cô giáo giảng bài, các thành viên OF bỗng chợt nhận ra nhiều điều...
Các chương trình từ thiện của diễn đàn mới mục tiêu hỗ trợ đồng bào vùng sâu, vùng xa cải thiện một phần cuộc sống đã bắt đầu từ năm 2009. Từ đó tới nay, thông qua quỹ "OF vì cộng đồng", các hoạt động thiện nguyện của diễn đàn đã diễn ra thường niên với quy mô lớn và tính chuyên sâu rất cao.
Với lợi thế đặc trưng của diễn đàn OTOFUN là có số lượng đông đảo phương tiện xe chuyên dụng có thể len lỏi tới những nơi mà đa số phương tiện cơ giới khó tiếp cận, hành trình "Sưởi ấm Bản cao" hàng năm đã trở thành một sự kiện thiện nguyện lớn không chỉ đối với cộng đồng OTOFUN mà còn cả với cộng đồng từ thiện tại Việt Nam.
Thế là cứ đến hẹn lại lên, vào những ngày cuối cùng của năm, khi các gia đình quây quần xum họp trong dịp nghỉ lễ thì cộng động đồng OTOFUN lại hối hả lên đường đến với những em nhỏ trong chương trình "Sưởi ấm Bản cao". Hình ảnh những chiếc xe chở đầy quần áo, sách vở, đồ dùng học tập nối đuôi nhau trên những nẻo đường gian nan hiểm trở mang hơi ấm của sự sẻ chia đến với bản cao đã trở thành một trong những biểu tượng đầy ý nghĩa của cộng đồng OTOFUN.
Sau nhiều năm làm từ thiện, OTOFUN đã nhận ra rằng, đầu tư cho giáo dục là cách làm hiệu quả nhất, bền vững nhất trong việc hỗ trợ người dân vùng cao, đặc biệt là các em nhỏ trong tuổi tới trường - những chủ nhân tương lai của miền biên viễn. Mỗi đôi ủng mới sẽ làm bước chân tới trường bớt xa, mỗi tấm áo ấm sẽ làm mùa đông trên bản cao bớt phần lạnh giá, mỗi lớp học mới, tấm vở mới sẽ giúp các em có thêm nghị lực vượt qua khó khăn trong hành trình tìm con chữ.
Mỗi một em nhỏ vui bước tới trường là bản cao lại có thêm một hy vọng bớt đi sự nghèo khó đã đeo đẳng bao đời nay...
Cứ mỗi khi nhìn thấy hình ảnh những chiếc xe bán tải lặc lè nối đuôi nhau trên sống núi, những em nhỏ ngước đôi mắt trong veo vui mừng đón nhận tấm áo ấm, tung tăng bước vào lớp học mới là lòng tôi lại dâng lên bao cảm xúc khó tả. Cảm xúc của một người vừa hoàn thành tâm nguyện, cảm xúc của niềm hạnh phúc khi được sẻ chia lòng nhân ái, cảm xúc được sống giữa những người anh em luôn lấy tình người làm mục tiêu sống. Tôi tự hào vì điều đó.
Ngày còn bé, cha tôi có dạy rằng, mỗi khi ta cho đi lòng tốt của mình cũng chính là khi ta gieo vào lòng người một mầm cây nhân ái. Một cộng đồng biết sẻ chia lòng yêu thương là một cộng đồng đang gieo mầm cho một cánh rừng tương lai tươi sáng, và tôi gọi họ bằng một cái tên trìu mến: "NHỮNG NGƯỜI ĐI GIEO HẠT MẦM NIỀM TIN".
Ảnh: Tuấn Phạm
Phạm Minh